Một chút tình cho Huế



Ta, học trò dù chẳng phải ra thi
Và em, đẹp như vầng trăng quê cũ
Chiều sông Hương, đêm Nam Giao không ngủ
Một gã làm thơ, nhút nhát, si tình

Huế u trầm và khó hiểu như em
Huế nhẫn nhục trong trăm ngàn nỗi khổ
Ta ghé Huế mỗi mùa hè phượng nở
Để nghe tình vương vấn buổi về thăm

Huế đẹp tuyệt vời vào mỗi tháng Năm
Ta yêu nhất những con đường phượng đỏ
Chiếc xe đạp, đèo nhau qua phố nhỏ
Con dốc dài, đẫm ướt áo thư sinh

Mảnh đất nghèo trong xứ sở điêu linh
Em khóc ngất mỗi lần ta trở lại
Ta cũng biết sẽ một ngày xa mãi
Cuộc chiến nầy, ai biết có mai sau

Huế âm thầm ở lại với thương đau
Em ở lại trời quê hương mây xám
Chiếc nón lá che tháng ngày mưa nắng
Em mơ gì khi nghe tiếng ve kêu

Mười lăm năm, ta bỏ Huế và em
Bỏ lại hết bao mộng đời dang dở
Trên nẻo ấy lời thương yêu chưa ngỏ
Để bây chừ thương tiếc một vầng trăng.


Trần Trung Đạo