ÐÊM NGỒI NGHE
TIẾNG CHIM TRÊN BIỂN
Ðêm ngồi nghe tiếng chim trên biển
Chợt nhớ ngày ra cửa Vũng Tàu
Một cánh chim chiều theo đưa tiễn
Vô tình, vẫn thấy xót xa đau
Ðừng theo, chim nhỏ đừng theo nữa
Rồi sẽ như ta lạc lối về
Ta như ngựa bỏ đời hoang dã
Quay nhìn mờ mịt dấu sơn khê
Từ nay cánh hạc vàng xa khuất
Chân trời kỷ niệm trắng mênh mông
Chung quanh chỉ một màu mây nước
Cách một trùng dương vạn nỗi lòng
Bỗng dưng ta mộng làm mây trắng
Rót xuống quê hương những giọt sầu
Ðêm nay mẹ có ngồi than khóc
Nước mắt xin thành mây trắng bay
Ðêm ngồi nghe tiếng chim trên biển
Như tiếng ai rên uất nghẹn lời
Chị níu tay chồng trong hấp hối
Hai bờ ngực chị máu tuôn rơi
Chị mang chung thủy vào sông núi
Ðể lại muôn đời một vết thương
Nghìn sau dẫu nước từ Ðông Hải
Chẳng rửa làm sao hết đoạn trường
Ðêm ngồi nghe tiếng chim trên biển
Như tiếng thu xưa thổi lá vàng
Lòng ta mấy độ vàng như lá
Từ buổi xa người trên bến sông
Ở đây ta sống đời khinh bạc
Sớm tối đi về một cõi riêng
Cả dải sơn hà ta nỡ bỏ
Sá gì chỉ một trái tim em
Lòng ta là suối lời chưa cạn
Nỗi nhớ quê hương nỗi nhớ nhà
Ai đó đêm nầy không ngủ được
Về đây nghe kể chuyện đời ta.
Trần Trung Ðạo
|
Ðừng theo, chim nhỏ đừng
theo nữa
Rồi sẽ như ta lạc lối về
|