Cành Hoa Trắng
Những ngày tôi còn bé
Đi lễ mùa Vu Lan
Ai cài hoa đỏ thắm
Hoa tôi màu khăn tang
Tôi cúi đầu lạy Phật
Mà nước mắt đầy tay
Mục Kiền Liên gặp mẹ
Tôi chẳng còn gặp ai
Ngày mẹ tôi mới chết
Tôi còn nằm trong nôi
Vô tình buông tiếng khóc
Cho đời mình cút côi
Cha chít vành khăn trắng
Lên đầu nhỏ tí teo
Ôm tôi chầm chậm bước
Vịn quan tài đi theo
Trời tháng năm, năm ấy
Mưa bỗng rơi nhiều hơn
Bên mộ vàng mới đắp
Hai bóng người cô đơn
Mẹ tôi ra đi sớm
Tôi lớn thiếu lời ru
Đời như cây thiếu nước
Khô cằn và hoang vu
Quê hương tôi nghèo lắm
Nhà ở cạnh bờ sông
Chiều chiều tôi hay đứng
Ngắm mây trời mênh mông
Từ khi tôi thiếu mẹ
Cơm chẳng bữa nào ngon
Bài học hoài không thuộc
Đêm giấc ngủ chưa tròn
Những ngày tôi nghỉ học
Ra mộ mẹ trồng hoa
Bên kia sông vọng lại
Tiếng chuông chùa ngân xa
Tôi đi rồi đi mãi
Mỗi ngày một xa thêm
Bao mùa trăng tháng bảy
Soi xuống vùng lãng quên
Đêm nay trời viễn xứ
Chợt nhớ mùa Vu Lan
Thấy tim mình in dấu
Cành hoa màu khăn tang.
Trần Trung Đạo