CÁM ƠN NGƯỜI TỪ TRẠI
CẤM RA ĐI
Xin cho tôi một chút xót thương thôi
Tôi sẽ mang theo suốt vạn nẻo đời
Tôi xin đổi ngàn đêm trong trại cấm
Một nụ cười dù héo hắt trên môi
Đừng nói với tôi rằng đã lãng quên
Đừng dạy tôi về thế thái nhân tình
Tôi đã học từ ngục tù tăm tối
Những bẽ bàng tủi nhục kiếp nhân sinh
Tôi vẫn ôm hoài một nỗi chờ mong
Mẹ Việt Nam nước mắt đã lưng tròng
Ai chết đấy đầu non hay cuối bê?
Máu chảy một dòng máu đỏ Việt Nam
Hãy gởi cho tôi hơi thở của em
Gởi về đây dăm sợi tóc em mềm
Để tôi với những ngày trong trại cấm
Sẽ bớt buồn khi nhớ dáng em nghiêng
Giữ dùm nhau kỷ niệm thuở còn thơ
Dẫu nghìn năm con nước cũ quên bờ
Tôi ga nhỏ muôn đời xin đứng lại
Em con tàu biền biệt dấu chân mơ.
Trần Trung Đạo