Thưa Mẹ Chúng Con Ði



Thưa Mẹ 
Chúng con là người Việt Nam lưu lạc 
Ngày ra đi không hẹn buổi quay về 
Chẳng phải là sương mù sao khóc lúc đêm khuya 
Chẳng phải gió sao đời là giông bão 
Chẳng phải mây sao miệt mài trôi nổi 
Chẳng phải là rừng sao héo úa mỗi tàn thu. 

Mười tám năm 
Chúng con sống trong âm thầm và chết giữa hoang vu 
Biển cả, rừng sâu, non mờ, núi thẳm
Chúng con đi gót chân mòn vạn dặm 
Ngơ ngác nhìn nhân loại, tủi thân nhau. 
Mười tám năm trời nuôi lớn một niềm đau 
Mang một vết thương vẫn còn đang mưng mủ 
Khi ngoảnh mặt trông về chốn cũ 
Lòng chưa kịp buồn, nước mắt nhỏ trên tay. 

Dải đất Việt Nam 
Nằm co ro như một kẻ ăn mày 
Đang thoi thóp cuộc đời trên góc phố 
Như giọt lệ chảy dài nhưng chưa nhỏ 
Như chiếc lưng khòm Mẹ gánh cả trời thương. 

Chúng con đã hơn một lần có được quê hương 
Bãi mía, hàng tre , bờ dâu, ruộng lúa 
Bài ca dao ngọt ngào như giọt sữa 
Chảy vào hồn theo tiếng Mẹ à ơi 
Những cánh diều xưa dây đứt rớt vào đời 
Bay lạc lõng bốn phương trời vô định 
Chúng con cũng đã bao lần suy niệm 
Bốn ngàn năm lịch sử của ông cha 
Thuở Hùng Vương 
Đi chân đất dựng sơn hà 
Bao nhiêu máu đã âm thầm đổ xuống 
Khi Trưng Trắc trầm mình trên sông Hát 
Chỉ mong giữ tròn trinh tiết với giang san 
Trần Bình Trọng chịu bêu đầu để làm quỉ nước Nam 
Cũng chỉ vì tấm lòng tha thiết.

Mẹ ơi, trăng còn có khi tròn, khi khuyết 
Nhưng tình yêu quê hương chẳng khuyết bao giờ. 

 

Trần Trung Ðạo

 

 


    
Chúng con đi gót chân mòn vạn dặm 
Ngơ ngác nhìn nhân loại tủi thân nhau
.