Đêm Cuối 
Đi Qua Trường Luật




Tôi đi giữa Sài Gòn
Lòng vô tư như lòng người khách lạ
Đêm tháng sáu trời mưa tầm tã
Nhưng hồn tôi trong sáng vô cùng 
Những hận thù, oán ghét, thủy chung 
Rồi sẽ qua đi tất cả
Tối mai nầy tôi sẽ đi xa
Đến một nơi tôi chưa hề đến.

Tình cờ đi ngang Đại Học Luật Khoa
Những cây me già đang âm thầm rã mục
Con đường thân quen nay đã đổi tên
Những chuyện buồn vui của thời cắp sách 
Quán cà phê Nhà Mồ
Chiếc cổng trường vôi loang lỗ 
Mười ngàn sinh viên
Trong một giảng đường vài trăm chỗ
Học cả năm chưa thấy mặt thầy 
Bạn bè nay chẳng còn ai 
Dăm đứa ở lại đạp xích lô
Dăm đứa về quê làm ruộng
Có đứa dường như đã vượt biên
Có đứa bỏ mộng làm thầy để đi bán sách 
Phượng bây giờ chắc đã có chồng 
Nước Mỹ xa xôi chẳng còn gì đáng nhớ
Những ước mơ xanh
Và một thời mộng đỏ
Sẽ vàng hoe theo những tháng năm quên
Trời Sài Gòn tháng sáu mưa đêm 
Như từng nhát dao chém xuống đời vội vã
Tôi ra đi dặn lòng quên tất cả
Những hẹn thề toan tính thuở hoa niên 
Bốn phương trời lưu lạc một bầy chim
Đã lạc lối về sông Dương Tử
Tổ quốc Việt Nam 
Bốn nghìn năm lịch sử
Còn lại hôm nay chỉ là những tang thương.
 
Tôi nhìn qua bên góc kia đường 
Chiếc bảng Hội Liên Hiệp Sinh Viên
Vẫn còn đong đưa trên vách
Chợt nhớ ra tên các chị các anh
Những Huỳnh Tấn Mẫm, Trịnh Đình Bang 
Những Nguyễn Hoàng Trúc, Võ Như Lanh 
Các anh, các chị
Giờ nầy chắc vẫn còn đang thức 
Để viết xong bài tự kiểm trước nhân dân 
Nhớ viết thật nhiều về những chiến công
Đã đốt bao nhiêu xe Mỹ ngụy 
Đã bán đứng bao nhiêu bè bạn anh em
Đã cắm được bao nhiêu cờ mặt trận 
Tôi không hề trách các anh
Vì chẳng bao giờ ai trách 
Những tên cầm cờ, khiêng kiệu 
Hãy cố cong lưng và thu mình thật nhỏ
Hãy biết dại khờ và biết ngây ngô 
Độc lập, Hòa Bình, Thống Nhất, Tự Do
Phải nhớ luôn luôn là tất yếu
Kể cả chuyện tình yêu trai gái 
Cũng phải học thuộc lòng
Định nghĩa mới hôm nay
Đừng bao giờ nhắc những chuyện không may 
Như những Ủy Ban Đòi Quyền Sống
Những Phong Trào Dân Chủ Tự Do
Dân Việt Nam bây giờ
Không có gì đáng để lo
Hơn những chuyện cháo rau, khoai sắn 
Và không có một chút quyền
Dù chỉ là quyền để than thân trách phận.

Trần Trung Ðạo