Tampa, Thơ Và Nước
Mắt
Có những người, ta chưa kịp làm quen
Mà khi xa lòng chất đầy nỗi nhớ
Có những con đường ta chưa hề tới
Sao nôn nao như có bóng ai chờ
Giọt nước mắt nào nhỏ xuống trang thơ
Để ta nhớ một thời lận đận
Chiếc áo mỏng choàng lên đôi vai lạnh
Cho ta nghe hơi ấm tình người
Ta trôi dạt trên đời từ thuở nằm nôi
Những vỉa phố, những con đường bụi bặm
Vẫn hằng đêm gối đầu lên ước vọng
Của tuổi thanh niên trong giấc ngủ lưu đày
Ta vẫn tin rằng sau vũng tối đêm nay
Sông núi Việt một ngày mai sẽ sáng
Người trở lại giữa Sài Gòn rực nắng
Không sợ bóng thù rình rập bủa vây
Ta tin rằng những tủi nhục đắng cay
Chỉ là chuyện mưa chiều nắng sớm
Tất cả sẽ qua khi bình minh đến
Từ đau thương nầy lịch sử sẽ sang chương
Tampa ơi, thành phố nhỏ thân thương
Xin nhớ giữ đừng bao giờ để mất
Giọt nước mắt của những người ta yêu quí nhất
Để giữa quê người ta còn chút quê hương.
Trần Trung Ðạo