NGHÊU NGAO GIỮA ĐỜI



Ngày vẫn bắt đầu bằng buổi bình minh
Một năm vẫn bắt đầu bằng mùa xuân
Tôi vẫn đứng bên giòng sông đời nước đục
Nhìn thời gian trôi như nước chảy không cùng.

Nhiều lúc ngồi một mình
Nhìn lại bóng trong gương
Có gì đổi thay đâu ngoài hai bờ tóc bạc
Ba mươi năm đứng giữa đời ngơ ngác
Hai chữ áo cơm tưởng nhẹ tựa lông hồng
Cố phủi bao nhiêu lần sao vẫn bám trên lưng
Và đất nước ?
Vẫn buồn hơn bóng tối.

Nửa đên thức dậy nghe con khóc
Cầm chai sữa trên tay mà thấy đau lòng
Phía bên kia trái địa cầu xa lắc non sông
Chắc các em nửa đêm vẫn thức
Nhưng chẳng em nào buồn than khóc
Vì chẳng thể nào có sữa như con.

Mười bảy năm rồi
Trẻ nhỏ Việt Nam lớn lên bằng cháo lợn thay cơm
Bằng những câu chuyện viễn vông
Không thể nào tin được
Em bé học trò nghe thầy giảng trong giờ sinh vật
Hai củ khoai lang bổ hơn một quả trứng gà
Ba bó rau muống tốt bằng một lạng thịt heo ...
Những câu chuyện rất buồn cười
Nghe riết cũng quen tai
Nghe riết nên tưởng là chuyện thật.

Đêm một mình đứng bên bờ sông Charles
Nhìn thành phố Boston rực rỡ muôn màu
Có phải ở đấy là Sài Gòn của thuở mới quen nhau
Chẳng ai đợi nhưng lòng sao vẫn nhớ
Chẳng ai đến để nghe mình than thở
Ôi Quỳnh Như đôi mắt vọng phương nào
Phạm Thái một mình đứng hát nghêu ngao
Bao chí lớn không đựng đầy trong đôi mắt ...


Trần Trung Đạo