tôi khóc cho đời, ai khóc tôi



Nhiều lần tôi tự hỏi lấy tôi
Đã được gì chăng nửa cuộc đời
Cúi xuống phận hèn hơn cỏ mục
Ngước nhìn hổ thẹn với mây trôi

Sao tôi không chết ngoài biển khơi
Để mộng tàn theo một kiếp người
Sống chỉ nhọc nhằn cơm áo nợ
Đêm vùi yến tiệc sáng vui chơi

Bao lần tôi thức trắng đêm thâu
Nhớ lại thằng tôi của thuở nào
Những tưởng qua đây vầy lại cuộc
Dẫu thành hay bại có sao đâu

Bạn bè dăm đứa lúc ra đi
Đã dặn dò nhau những chuyện gì
"Sang đấy chớ học đòi danh vọng
Thu Bồn vẫn đợi dấu chân mi"

Mang trời tâm sự bước lên xe
Mang cả niềm tin lẫn hẹn thề
Mười năm bến cũ thuyền ai đợi
Tôi vẫn lạc loài trong bến mê

Quê hương ngàn dặm bỏ sau lưng
Tôi, gã lưu dân lạc giữa rừng
Ngơ ngác trông về mây cố quận
Làm người khách lạ giữa đêm xuân

Mười một năm trời mây vẫn trôi
Mộng đã vàng hoe ở cuối trời
Máu theo hơi rượu nhòa trong lệ
Tôi khóc cho đời, ai khóc tôi?

Trần Trung Đạo