(Trần Thục Vy, "Con sinh ra trên đất Mỹ")

 

Con Sinh Ra Trên Đất Mỹ



Con sinh ra trên đất Mỹ
Ðất nước có bốn mùa hoa nở
Có chú chuột Mickey
Và  Walt Disney muôn màu rực rỡ
Có ông Rogers
Với khu láng giềng hàng xóm thần tiên
Có những lâu đài
Với những chuyện tình rất mực dễ tin
Có những loài chim
Bốn mùa líu lo tiếng hót
Những loài thú không bao giờ biết khóc
Những giòng sông trong vắt chảy quanh năm

Thời thơ ấu của con
Ðược trải trên những con đường lát ngọc
Tương lai của con
Ðược viết lên bằng những màu son
Con đến trường có mẹ đón ba đưa
Áo con mới như đời con luôn đổi mới
Khi con ốm ba bồi hồi lo lắng
Khi con cười nghe rộn tiếng chim ca
Con được cưng chiều từ khi mới sinh ra
Sẽ không hiểu thế nào là mất mát

Nên rất nhiều lần
Ba ngại kể với con
Câu chuyện về một xứ Việt Nam
Nhiều nghìn dặm xa xôi
Phía bên kia trái đất
Nơi có hàng triệu đứa bé tuổi con
Cuộc đời chúng còn đang lây lất
Không bao giờ được điểm tô
Bằng những chuyện thần tiên
Chúng chưa hề biết đến chú chuột Mickey
Không hề biết đến ông Rogers và khu hàng xóm
Mỗi ngày qua đi là một ngày buồn thảm
Ðược viết bằng những giọt đau thương
Ðược vẽ nên bằng những cảnh thê lương
Và khổ nhục còn nhiều hơn tuổi tác

Những đứa bé chưa biết mặc quần
Chưa biết lau khô nước mắt
Ðã trở thành người du thực tha phương
Bước lạc loài ngay chính giữa quê hương
Mồ côi từ trong lòng tổ quốc
Chúng sẽ trôi về đâu
Giữa biển đời bát ngát
Bốn phương trời không một chỗ dừng chân
Bên những vỉa hè mưa gió phủ quanh năm
Chúng sẽ tìm đâu ra một hơi thở ấm
Của mẹ của cha
Của bà con hàng xóm
Chẳng còn ai dù chỉ một người thân
Trước khi vào nghề đánh giày, móc túi, lang thang
Chúng đã là tương lai của dân tộc Việt
Một sự thật bẽ bàng rất nhiều người không biết
Và cũng rất nhiều người đang cố để quên đi

Con sẽ không bao giờ
Ghé qua những khu bệnh viện để xem
Nơi nhiều đứa trẻ bệnh hoạn, tật nguyền
Vừa mới chào đời
Ðã phải nằm đợi chết
Có đứa bị bỏ quên ngay cả trong thùng rác
Có đứa đựợc nhặt về từ những ổ mãi dâm
Dù ở đâu cũng có chuyện thương tâm
Nhưng ở Việt Nam
Chuyện thương tâm đã trở thành quen thuộc
Lòng nhân từ không còn đất dung thân
Có nhiều nơi không đủ thuốc thang
Thiếu cả những người để lo săn sóc
Nhân loại lãng quên
Ðồng bào ngoảnh mặt
Những lời rên không đủ để quên đau

Con cũng sẽ không bao giờ
Thấy những vết đao
Ðã chém xuống đời ba thời thơ ấu
Ngày bà Nội mất ba chưa đầy một tháng
Ông nội gánh ba đi lưu lạc khắp mọi miền
Vượt sông Thu Bồn
Băng núi Quế Sơn
Qua cầu Chìm
Rồi về lại Duy Xuyên
Những tên tuổi những địa danh
Ðã in sâu vào trong trí nhớ
Thời thơ ấu của ba
Như một cây thông nhỏ
Ðứng lẻ loi trên một kiếp người

Ông nội thường hay kể chuyện vui
Như để cố quên đi một đời lận đận
Và cũng để quên đi bóng hình người bạn
Mới ngày nào nguyện ước chuyện trăm năm
Ðêm mưa phùn gió bấc thổi qua sông
Là những lúc ông âm thầm không nói
Ngắm xa xôi cuối chân trời mòn mỏi
Một tình yêu chan chứa thủy chung
Một tình yêu trong sáng tựa trăng rằm
Ðẹp đơn giản như những tờ lụa trắng
Chiếc khăn lụa trắng ngày xưa
Bà Nội thường hay vấn
Ba vẫn chắt chiu như kỷ vật ngọc ngà
Ðời của ba từ lúc mới sinh ra
Buồn hiu hắt như một loài thảo mộc
Ðã mọc lên từ những hố bom sâu
Thường tìm quên trong những tiếng thơ sầu
Thường hay đứng một mình trông núi biếc

Khi sinh ra đã nhìn người chém giết
Nên tủi buồn nặng trĩu cả hai vai.
 

          Trần Trung Ðạo